Bài văn mẫu hay nhất về tả cô giáo của em để tham khảo

By   Administrator    03/01/2020

Tả cô giáo là đề văn quen thuộc thường gặp ở môn Ngữ văn bậc Trung học cơ sở. Để giúp bạn làm đề văn này tốt hơn, đọc bài dưới đây về tả cô giáo.

Tả cô giáo là đề văn quen thuộc thường gặp ở môn Ngữ văn bậc Trung học cơ sở. Để giúp bạn làm đề văn này tốt hơn, giasusinhvien.net xin gửi đến bài văn tả cô giáo mẫu mời bạn đọc tham khảo.

bài văn tả cô giáo hay nhất

Đề bài: Bạn hãy tả cô giáo của mình

Bài làm

Trong suốt những năm cắp sách đến trường, chắc hẳn cũng ai có sẽ có cho riêng mình ấn tượng về một thầy cô nào đó. Họ không chỉ là người lái đò giong thuyền đưa chúng ta đến bến bờ tri thức, mà còn giống như những người cha, người mẹ thứ hai luôn yêu thương, quan tâm chúng ta mỗi ngày đến trường. Để rồi khi rời xa mái trường ấy, chúng ta sẽ chẳng thể nào quên được những lời ân cần dạy bảo của thầy cô năm nào. Tôi cũng đã may mắn được gặp một người giáo viên như vậy. Đó chính là cô Thu – giáo viên chủ nhiệm năm tôi học lớp 1.

Tham khảo thêm: Top 3 bài văn thuyết minh về cây bút bi

“Cô giáo em có mái tóc dài, có khuôn mặt trái xoan…” – đó là những dòng miêu tả về cô giáo mà tôi đã được dạy từ những năm đầu tiên đến trường. Và cô Thu, cô giáo của tôi, giống như người thật bước ra từ trang văn mẫu tả cô giáo trong sách năm nào. Cô Thu cũng có mái tóc dài chấm vai. Tóc cô đen nhánh và mềm mượt như một dải lụa vậy. Tóc cô đẹp nhường ấy nhưng cô rất ít khi thả tóc đến trường, cô thường chỉ kẹp tóc bằng một chiếc kẹp giản dị để tiện cho việc đứng lớp. Dáng người cô Thu dong dỏng cao. Khi mặc áo dài, nhờ dáng người cao cùng với làn da trắng nên trông cô đẹp dịu dàng và nền nã, còn đẹp hơn cả ảnh cô gái mặc áo dài thường được in trên lịch treo tường ở nhà tôi nữa. Năm đó, khi tôi xem cuộc thi “Liên hoan Tiếng hát truyền hình” được chiếu ở trên tivi, tôi cảm thấy cô giáo của mình đẹp giống như cô ca sĩ Thu Hiền – người được giải nhất của cuộc thi vậy. Còn mẹ tôi thì từng nói rằng, cô Thu chính là cô thiếu nữ mặc áo dài trắng bước ra từ bức tranh “Thiếu nữ bên hoa huệ” của họa sĩ Tô Ngọc Vân.

Cô giáo của tôi có gương mặt hình trái xoan thanh thoát. Nổi bật trên gương mặt đó là đôi mắt biết cười luôn lấp lánh, rạng ngời. Lúc còn bé, mỗi ngày khi đến lớp, tôi thích nhất là được ngắm nhìn đôi mắt cô lúc giảng bài. Đôi mắt cô lúc ấy ánh lên một niềm say mê bất tận với nghề gõ đầu trẻ và chứa đựng cả khao khát được đưa học trò đến với những chân trời tri thức mới. Đôi mắt cô còn trông rất dịu dàng, đặc biệt là khi cô hướng mắt nhìn về phía các học trò của cô. 

Cô giáo của tôi rất hay cười. Trong ký ức của tôi, dường như lúc nào tôi cũng được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô. Kể cả khi cô đang phê bình hay nhắc nhở một bạn học nào đó, cô cũng luôn cười rất dịu dàng. Tôi nghĩ rằng chính nụ cười đó đã giúp chúng tôi – những đứa trẻ lần đầu tiên rời xa vòng tay của ông bà, bố mẹ để đến lớp, vơi bớt nỗi sợ phải đi học và ngày càng hào hứng với việc đến trường. Mỗi khi cô cười, tôi cảm thấy trông cô rực rỡ như ánh mắt trời chiếu vào ô cửa sổ lớp học vậy. Lúc đó, tôi luôn mơ ước lớn lên mình cũng sẽ có được nụ cười đẹp như cô Thu vậy.

Cô giáo của tôi còn có giọng nói rất hay. Tôi cũng không biết dùng từ ngữ nào thì phù hợp để miêu tả giọng nói của cô Thu nữa. Vào những giờ tập đọc của năm lớp 1, cả lớp tôi lúc nào cũng im lặng lắng nghe cô đọc mẫu thật chăm chú. Chúng tôi thích nhất là lúc cô kể chuyện cho cả lớp nghe trước giờ ngủ trưa ở trường. Vì khi cô kể, qua giọng nói mềm mại diễn cảm đấy, ai cũng cảm thấy từng nhân vật, từng bối cảnh trong câu chuyện trở nên thật sinh động. Những lời kể ngọt ngào ấy đã đưa mỗi người chúng tôi đi vào trong giấc mơ của riêng mình. Cô Thu cũng hát rất hay. Mỗi giờ âm nhạc, cô lại vừa đệm đàn vừa hát mẫu để chúng tôi hát theo. Nhờ có cô dạy tỉ mỉ mà năm đó, dù chỉ là những cô, cậu bé vừa mới vào lớp 1, tiết mục hát đồng ca để tham gia thi văn nghệ của lớp tôi vẫn được giải nhất toàn trường.

Năm lớp 1, chương trình học chưa nặng nề về kiến thức. Mỗi ngày đến lớp của học sinh chủ yếu là làm quen với bạn mới, làm quen với môi trường nghiêm túc của trường học và tập viết những con chữ đầu tiên. Vì chương trình học không nặng nề nên nhiều người vẫn nghĩ rằng giáo viên lớp 1 chắc sẽ không cần phải thật giỏi về chuyên môn giảng dạy hoặc nghĩ rằng giáo viên lớp 1 có kiến thức không bằng giáo viên dạy các cấp học khác. Hoàn toàn không phải như vậy. Chính vì việc đi học của các em học sinh lớp 1 đều gắn với ba chữ “lần đầu tiên” nên giáo viên dạy lớp 1 không chỉ cần chắc chắn về mặt chuyên môn và kỹ năng sư phạm, mà còn phải có sự kiên nhẫn, tỉ mỉ trong giảng dạy nữa. Họ chính là những người lát những viên gạch đầu tiên trên hành trình đi tìm tri thức của các em học sinh sau này. Tôi cảm thấy rằng, cô giáo chủ nhiệm của tôi chính là người giáo viên lớp 1 hoàn hảo nhất . 

Tôi đã không còn nhớ rõ những bài giảng tôi đã được học suốt những năm tiểu học. Nhưng tôi vẫn nhớ như in những buổi học viết được cô Thu cầm tay viết từng nét một. “O tròn như quả trứng gà, Ô thi đội nón, Ơ thì mang ô…” – những lời dạy của cô năm đó như vẫn còn văng vẳng bên tai. Tôi cảm thấy rằng cô giáo của tôi là người vừa dịu dàng lại vừa bao dung. Khi học với cô, chúng tôi chẳng biết sợ sai bao giờ. Lúc nào cô cũng lắng nghe tỉ mỉ những điều chúng tôi nói, dù những lời nói đó có ngô nghê, dại khờ đến mức nào. Cô sẽ cười nhẹ nhàng và góp thêm vào những lời chúng tôi nói, khuyến khích chúng tôi đưa ra ý tưởng và cùng chúng tôi thực hiện những ý tưởng đó. 

Cô còn tranh thủ giờ ra chơi để giảng cho chúng tôi thêm những kiến thức mới. Có đôi khi, cô sẽ đưa chúng tôi xuống vườn hoa của trường, nói cho chúng tôi nghe tên của từng loài hoa một, ý nghĩa và cả sự tích ra đời của loài hoa ấy nữa. Tôi cảm thấy rằng mình đã học được rất rất nhiều kiến thức bổ ích khác ngoài những bài học trong sách giáo khoa. Tôi nhớ rằng các bài giảng của cô Thu không bao giờ thiếu những bức tranh minh họa sinh động do chính tay cô vẽ. Dù là buổi học toán khô khan cũng trở nên dễ dàng nhờ lời giảng và sơ đồ của cô. Dường như cô luôn biết cách để bài học trở nên hấp dẫn hơn, thú vị hơn. Đến bây giờ, tôi vẫn thuộc những bài thơ mình đã được cô dạy trong năm học đầu tiên đáng nhớ đó.

Cô cũng là người giáo viên chuyên cần nhất trong ấn tượng của tôi. Cô luôn là người đến lớp đầu tiên và là người ra về cuối cùng. Mỗi ngày cô đều đứng sẵn ở cửa lớp để đón chúng tôi với một nụ cười dịu dàng. Trong lớp tôi năm đó có đặt một chậu cá vàng nhỏ, là quà của hội phụ huynh dành tặng cho cả lớp. Tôi nhớ rằng, cô Thu lúc nào cũng là người ở lại cuối cùng để thay nước cho chậu cá. Cô đã thay lũ học trò nhỏ chúng tôi chăm sóc cẩn thận cho mấy chú cá vàng, kể cả chúng tôi chia tay cô để lên lớp học mới. Tôi chưa bao giờ thấy giáo viên nào khác làm như vậy. Cô cũng luôn cẩn thận kiểm tra cửa sổ, cửa chính phòng học và luôn tắt điện trước khi ra về.

Cô Thu còn yêu thương học trò hết mực, những năm tôi học lớp 1 mẹ tôi vừa mới chuyển công tác về thành phố nên rất bận. Mẹ thường không có thời gian để đi đón tôi đúng giờ, vì thế nên lúc nào tôi cũng là người ở lại cuối cùng của lớp. Dù thế nhưng tôi vẫn không buồn hay tủi thân, vì lúc nào cô Thu cũng ở lại chờ mẹ cùng với tôi. Cô sẽ kể cho tôi nghe những câu chuyện mới đầy thú vị, cô sẽ ngồi tết lại bím tóc giúp tôi. Có đôi khi cô còn tranh thủ kèm tôi làm bài tập về nhà nữa. Có những lần mẹ tôi đến đón quá muộn, bác bảo vệ phải đóng cổng trường, cô chở tôi về nhà cô bằng chiếc xe đạp nhỏ, rồi mẹ tôi sẽ đến đón tôi về. Sau này tôi lớn, tôi vẫn cảm thấy cực kỳ biết ơn cô vì đã quan tâm tôi trong những tháng ngày đó. Trong lòng tôi, cô Thu giống như người mẹ thứ hai đã dành cho tôi tình yêu thương vô bờ. 

Không phải chỉ riêng tôi được cô chăm sóc mà cô luôn quan tâm tất cả học sinh trong lớp. Tôi nhớ có một lần bạn Hùng bị ngã khi chơi, máu chảy rất nhiều. Chính cô Thu là người đã sơ cứu vết thương cho Hùng và nhanh chóng đưa Hùng xuống phòng y tế của trường. Suốt những ngày sau đó, lúc nào cô cũng dặn đi dặn lại chúng tôi khi chơi đùa phải rất cẩn thận. Thậm chí, cô đã dùng giọng rất nghiêm khi dặn dò để chúng tôi chịu nhớ lời cô mà khi chơi đùa biết chừng mực hơn.

Những giờ ra chơi, cô Thu sẽ không ra ngoài mà luôn ở lại lớp để trò chuyện cùng chúng tôi. Cô hỏi chúng tôi ngày hôm qua đã làm gì, đã đọc sách gì, rồi hỏi chúng tôi bài tập toán có khó không, có cần cô giảng lại không. Lũ trẻ chúng tôi lúc đó cứ như đàn gà con tíu tít bên gà mái mẹ vậy. Ai cũng tranh nhau kể với cô những việc mình đã làm, ai cũng muốn được cô lắng nghe, được cô khen ngợi, khích lệ. Cô giáo của tôi là người gần gũi với học trò như vậy đấy.

“ Tri thức ngày xưa trở lại đây,

   Ân tình sâu nặng của cô thầy!

   Người mang ánh sáng soi đời trẻ;

   Lái chuyến đò chiều sang bến đây?

   Đò đến vinh quang nơi đất lạ;

   Cám ơn người đã lái đò hay!

   Ơn này trò mãi ghi trong dạ…

   Người đã giúp con vượt đắng cay!”

Mỗi lần đọc những dòng thơ của tác giả Nguyễn Trung Dũng, tôi lại xúc động nhớ về cô giáo của mình. Những ngày đầu tiên đi học, tôi đã may mắn được dìu dắt bởi cô Thu mà tôi kính yêu nhất. Cô là người đã cho tôi động lực để tiếp tục tiến về phía trước, cố gắng từng ngày để đặt chân lên bến kia của con đò tri thức. Thời gian trôi đi nhanh, lớp học năm xưa đã có thêm rất nhiều học sinh mới, cô giáo của tôi vẫn lại dịu dàng dắt tay từng em nhỏ một, vẫn sớm chiều miệt mài bên trang giáo án của mình. Dù vậy nhưng hình bóng của cô Thu sẽ không bao giờ phai nhòa trong ký ức của tôi.

>> Đọc thêm:

5/5 (2 bình chọn)